Bài thơ là cảm xúc được trao truyền từ câu chuyện do TTƯT, TS-DS.CKII Trần Tựu chia sẻ trong một buổi họp giao ban với CBQL. Câu chuyện ẩn chứa nỗi niềm nhớ thương dành cho người mẹ của mình, và qua đó cũng tái hiện một thời kỳ gian lao, đau thương của đất nước những năm cuối cuộc chiến tranh chống Mỹ (1972 - 1975).
Đoàn tàu đã rời ga
Chở những chàng trai và cô gái
Đang rực rỡ lứa tuổi hai mươi
Chở cả những nụ cười,
Đi vào tiền tuyến
Bỏ lại đằng sau, nỗi niềm lưu luyến với quê hương
Giữa bom đạn đau thương
Bước đường dài, chưa biết trước ngày mai
Liệu có còn được trở về gặp lại
Hình dáng mẹ hiền khắc khoải trong tim
Những giây phút bình yên, xóm làng quen thuộc
Hiện lên rõ ràng theo mỗi bước ta đi
Khi đoàn tàu qua đất Hà Nam
Có một chàng dược sĩ
Cầm chặt trên tay lá thư viết vội
Lá thư chất chứa nỗi niềm tha thiết
Anh thả xuống bên đường, với cả nhớ thương
Mong thư ấy may sao về bên mẹ
Thay anh vỗ về, an ủi mẹ dấu yêu
Ba năm kháng chiến, dẫu gian khó bao nhiêu
Cũng chưa bằng mẹ, mỗi chiều mong ngóng
Nuốt chặt nỗi đau vào lòng, lẳng lặng rơi dòng nước mắt
Niềm hy vọng vụt tắt
Ba đứa con đi, một đứa mãi không về….
Cây bạch đàn xum xuê,
Sống thay người đã khuất
Đất nước gian lao, nỗi đau chồng chất
50 năm sau…ngoảnh đầu nhìn lại
Đoàn tàu năm ấy giờ như một giấc mơ
Giật mình tỉnh mộng, ta đã bạc phơ mái đầu…
CN. Nguyễn Thị Thanh Hòa (PGĐ Phòng TT&QBTH) kính tặng TGĐ