Tác phẩm dự thi “Sáng tác văn hóa phẩm mừng kỷ niệm 18 năm thành lập Công ty” của tác giả: Đặng Thúy Hằng, P. QA
Ngày mới ra trường, cái thời mà 12 -13 năm về trước, công nghệ thông tin chưa phát triển như bây giờ, muốn tìm việc không hề dễ, phải chạy rong rủi đến tận công ty hay đến trung tâm giới thiệu việc làm ngồi chờ làm thủ tục hàng giờ. Trong nhóm bạn cùng đi tìm việc, có lẻ tôi là người may mắn nhất, khi mang câu chuyện của mình kể cho một người bạn thân thì thật may được giới thiệu ngay một công việc phù hợp ngành họccủa mình tại Savipharm. Để rồi mỗi khi bùi ngùi nhớ lại những ngày đầu tiên ấy tôi vô cùng trân trọng và biết ơn.Thời gian thấm thoát tôi đã gắn bó hơn một thập kỷ, một quãng đường đối với tôi có lẻ cũng đủ dài để mà ký ức luôn hoài niệm về những gì đã trải qua.
Còn nhớ, những ngày lạ lẫm khi bước vào công ty điều khiến tôi "hẫng" vài nhịp là khuôn viên phía trước. Toà nhà điều hành uy nghi - bề thế đứng sừng sững hiên ngang, rồi điểm thêm hàng cau, hàng sứ, hàng đào tiên, hay những chậu mai tươi tốt, tất cả tạo nên vòng phòng vệ chắc chắn, vững chãi. Rồi khi được đến phòng đảm bảo chất lượng nơi tôi chính thức được nhận vào, tôi cũng rất ngỡ ngàng vì đồng nghiệp rất trẻ, lại thân thiện, vui vẻ. Đặc biệt lãnh đạo phòng cũng rất quan tâm nhân viên. Những lời hỏi thăm hoàn cảnh gia đình, rồi động viên, tạo điều kiện thuận lợi cho tôi làm quen công việc mới cũng làm tôi cảm thấy ấm áp, đỡ phần nào bỡ ngỡ giữa môi trường xa lạ mà ngưòi ta hay đồn đoán rằng " ma cũ ăn hiếp ma mới".Từng ngày trôi qua tôi được đào tạo, hướng dẫn công việc cụ thể nhiều vị trí khác nhau, có khi đảm nhiệm tạm thời khi đồng nghiệp nghỉ thai sản, nghỉ phép, rồi hỗ trợ chuẩn bị tài liệu cho những cuộc thanh tra lớn nhỏ, cùng trãi qua những giây phút căng thẳng đến nghẹt thở cũng như vỡ oà cảm xúc khi kết thúc thành công tốt đẹp. Khi đã thấm nhuần hệ tư tưởng Savipharm tôi không còn là một đứa vô tư, sống kiểu “mưa đến đâu mát mặt đến đó”- tôi người lớn hơn, tôi ý thức hơn về trách nhiệmvề hành vi của mình. Tôi cũng trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, không so sánh, không ghen tị, và không ngừng nổ lực. Từ là cô gái tuổi ăn tuổi lớn, lạc quan với tất cả mọi thứ, tôi được biết thế nào là trách nhiệm, là áp lực công việc. Chính môi trường này đã dạy tôi dạy tôi đi đứng ăn nói lễ phép, lịch thiệp, dạy tôi cách ứng xử, cách làm chủ bản thân, cách nâng cao giá trị bản thân để cống hiến, nâng cao năng lực chuyên môn để phục vụ công việc. Có dịp tình cờ tôi được tặng quyển “ Sổ tay văn hóa” tôi cảm thấy mình ngoài được làm việc, được sống tốt, còn như “lọt” vào lớp học thanh lịch, được học quy tắt đạo đức, học những hành vi trong giao tiếp từ lời nói, lời chào, cách giao tiếp điện thoại...rồi đến ngoại hình trang phục, cách nhận định vị trí khi vào cuộc họp, cách ngồi trên xe, trên máy bay khi đi theo đoàn. Tôi ấn tượng nhất là việc “ kiểm soát mùi cơ thể” rất tế nhị hiếm khi mọi người cởi mở với nhau nhưng lại được ghi nhận hẳn hoi và xem là quy tắc văn hóa tối thiểu. Thật không sai tí nào khi nói “ tiểu tiết tạo tinh tế ” quá đổi chỉnh chu quá đổi tận tâm.
Hình: Thúy Hằng (thứ 3 từ phải sang) cùng tập thể phòng QA những ngày đầu vào SaVipharm
Có ai đó đã nói rằng" khi quay ngược trái tim của mình lên thì trái tim sẽ có hình ngọn lửa". Và với tôi ngọn lửa đó chính là của sự ấm áp, của niềm tin và sự tôn trọng nhau nơi công sở. Đến hiện tại, tôi đã biến mình thành một "thân thể có linh hồn", có suy nghĩ đúng đắn, có hành vi chuẩn mực.
Nhắc đến phòng Đảm Bảo Chất Lượng thì không thể bỏ qua từ khoá “thanh tra”. Câu nói cửa miệng mọi người hay nói vui với nhau là“ Năm nay tháng nào thanh tra hén”. Hầu như năm nào cũng có ít nhất vài cuộc thanh tra. Và phòng đảm bảo chất lượng đi đầu trong công tác tổ chức đón tiếp, lên kế hoạch chi tiết rồi giám sát thực hiên cả quá trình đón tiếp thanh tra. Sức nóng của những cuộc thanh tra không bao giờ hạ nhiệt và sếp của tôi luôn chuẩn bị tinh thần thép để ứng phó những tình huống ngoài dự liệu.
Dù chỉ góp 1 phần nhỏ, không trực tiếp đảm đương vị trí quan trọng, nhưng tôi cảm nhận được công sức, sự vất vả và nhiệt huyết mà cấp lãnh đạo kỳ vọng cho sự phối hợp giữa các phòng ban. Tôi cũng thật vinh dự khi đơn vị phòng mình đã tổ chức đón tiếp thành công nhiều cuộc thanh tra lớn nhỏ và đều đạt kết quả tốt. Tin vui gần đây nhất là gia hạn thời gian tái thanh tra tiếp theo ở mức bốn năm - mức cao nhất từ trước đến nay của thanh tra GSK.
Hình: Tập thể phòng QA chuẩn bị các tài liệu, hồ sơ
Có một kỷ niệm mà tôi chắc chắn không thể nào quên là kỳ ở " ba tại chỗ" khi đại dịch Covid 19 bùng nổ đỉnh điểm. Trước nổi lo bàng hoàng khi cả thế giới điêu đứng vì hậu quả nặng nề của đại dịch, trong nước hàng ngàn công ty phải phá sản vì bị ảnh hưởng từ hình kinh tế thế giới. Tôi cũng bao nhiêu người lao động khác lo lắng khi việc đi lại cũng như đảm bảo sức khỏe, tránh lây nhiễm bệnh là điều rất khó mà thực hiện, thì ngay lúc này công ty đã đưa ra chính sách " sản xuất tại chỗ" , " ăn uống tại chỗ", nghĩ ngơi tại chỗ" việc xét nghiệm sàng lọc, hay tiêm vaccin cũng được thực hiện ngay tại công ty. Những ngày đầu mới thực hiện quả thật còn chút cập rập và chưa quen. Nhưng sau đó một cảm giác an tâm và tin tưởng hoàn toàn. An tâm vì môi trường khép kín này tỉ lệ nhiễm Covid hầu như không có, còn tin tưởng vì mọi người chung tay sản xuất đẩy lùi đại dịch sớm sẽ thực hiện được. Theo tôi được biết thì không có quá nhiều công ty đủ điều kiện để tổ chức như thế này, ấy vậy mà Savi làm được và làm rất tốt.
Tôi được Savi đùm bọc trong gần ba tháng , mỗi ngày tôi được chăm sóc từ bữa ăn -sáng - trưa - chiều đúng chuẩn. Trước khi đi ngủ còn có thêm bữa ăn phụ, khi thì cái bánh bao, hộp xôi, bánh mì , hộp sữa..Giữa lúc bên ngoài bao nhiêu người đói, không mua được những nhu yếu phẩm chủ yếu thì ở đây, tôi được chăm lo từ cái ăn đến cái mặc. Còn được trợ cấp thêm tiền lương khi xa gia đình vào công ty cùng tham gia sản xuất. Và còn rất tâm lý khi công ty đã gửi phần quà nhỏ về tận gia đình mỗi nhân viên- quá đỗi trọn vẹn - quá đổi ân tình. Và tôi thật may mắn khi được nhận “ ân huệ” này.
Không phải giá trị chân - thiện - mỹ mà con ngưòi mất cả thanh xuân để theo đuổi, cũng không phải lễ - nhân - nghĩa- trí - tín mà chúng ta học hỏi cả đời. Tôi tin rằng ở đây tôi sẽ được phát triển, được thử thách bản thân và sẽ được ghi nhận năng lực của mình. Cám ơn SAVI, cám ơn anh Bình, Cô Phương – là người thầy đầu tiên nâng bước tôi khi rởi khỏi ghế nhà trường. Nếu mai ngày tôi không còn sức lực để gắn bó thì đây cũng là những kỷ niệm mà tôi không thể quên./.