Hoài niệm Lộc Ninh

07/12/2023

Lời dẫn:

Năm 1973, Dược sĩ Trần Tựu được giao nhiệm vụ là trưởng khoa Dược, Bệnh viện Ban Đón Tiếp tại vùng giải phóng Lộc Ninh, tỉnh Bình Phước. Tại đây, ông đã làm việc tận tụy trong khoảng 3 năm ở cương vị trên, cùng với một nhóm các dược sĩ, dược tá tổ chức pha chế, sản xuất tại chỗ các loại dịch truyền mặn, ngọt; một số loại thuốc tiêm, vắc xin và tiếp nhận thuốc từ miền Bắc đưa vào, đảm bảo để cung cấp đủ cho 01 Bệnh viện và 12 Trạm Y tế. Trong điều kiện vô cùng khó khăn, gian khổ Dược sĩ Trần Tựu và các dược sĩ, dược tá đã ngày đêm tìm tòi, nghiên cứu, cùng kề vai, sát cánh góp phần chăm sóc sức khỏe cho đồng bào, đồng chí được trao trả theo hiệp định Pari. Mãi đến tháng 03/1975 Dược sĩ Trần Tựu được điều động tập trung để chuẩn bị cho việc tiếp quản TP. Sài Gòn – Gia Định, ông rời Lộc Ninh từ thời điểm đó. Những tháng ngày gian khó nhưng hào hùng và đáng nhớ tại Lộc Ninh đã luôn theo ông suốt gần 50 năm qua. Ông luôn nhớ về những dược sĩ, dược tá đã gắn bó với ông khi ấy.

Bài thơ Hoài niệm Lộc Ninh ra đời là xúc cảm được trao truyền từ câu chuyện về chuyến thăm lại đơn vị xưa của người dược sĩ hôm nào khi đã xa cách đến gần 50 năm. Bài Thơ được nhân vật chính đọc và đánh giá là đã tả lại trọn vẹn những nỗi lòng của ông khi ông đặt chân lên đất Lộc Ninh thắm đậm nghĩa tình. Còn đôi chỗ vần điệu chưa thật hay, một vài chi tiết chưa sát hợp với thực tế cũng đã được dược sĩ Trần Tựu chỉnh sửa lại.

 

 

50 năm tìm lại chốn cũ

Người dược sĩ đã vào tuổi hoa niên

Ông lặng lẽ dạo bước dưới hàng hiên

Những hoài niệm chợt ùa về cùng nỗi nhớ

 

Bệnh viện Ban tiếp đón hôm nào

Xào xạc lá rơi phủ đầy khắp lối

Mảng tường vàng, vết rêu xanh lẫn vào bóng tối

Đồng đội ơi! đã qua thật rồi, một thời gian khổ

 

Vết chạm trổ thời gian dẫu in hằn lên “Thủ đô kháng chiến”

Khoa dược Lộc Ninh vẫn trung kiên, vẹn nghĩa trọn tình

Ở nơi đó, suốt hành trình 3 năm bền bỉ

Chỉ có rau rừng, muối quẹt vẫn gắn bó, yêu thương

 

Chàng trai năm ấy lên đường theo cách mạng

Thành trưởng khoa dược, chế thuốc cứu người

Nụ cười vẫn tươi vượt qua gian khổ

Thiếu thốn trăm bề, vẫn nỗ lực vươn lên

 

Nhớ những hôm cùng nhau thức thâu đêm

14 người làm nên phòng bào chế

Lội suối, băng rừng tìm dược liệu thay thế;

Tự sản xuất, cho ra đời dịch truyền mặn, ngọt

Giờ chỉ còn sót lại nỗi khắc khoải không nguôi

 

Dẫu biết thời gian là dòng chảy xuôi

Người dược sĩ vẫn bùi ngùi tiếc nuối

Ông bước thật chậm ngược nắng chiều thu cuối

Cố ngăn dòng nước mắt tuôn rơi

Lộc Ninh ơi! Đồng đội của ta ơi!

Câu chuyện cũ về một thời, nay nhắc lại

Người cũ đã xa rồi, hoài niệm mãi không phai!

Tác giả: Thanh Hòa