Thằng trời gầm

29/11/2023

Tuyên vò đầu bứt tai nói khó với Tựu:

  • Anh giúp tôi dạy bảo “thằng trời gầm” này, nó phá dữ quá! Suốt ngày rong chơi với nhóm bạn phượt phạt tứ xứ, chẳng chịu làm ăn gì cả.
  • Anh cắt nguồn tài chính, nó đói tự khắc đầu gối phải bò – Tựu lẩm bẩm, mắt còn mải đọc lướt tờ trình trước mặt.
  • Khổ nỗi bà nhà tôi thương con quá mức, tôi cắt thì bà ấy lại dấm dúi cho nó tiền tiêu. Cơ sự này chẳng mấy nỗi nhà tôi sạt nghiệp!
  • Kể cả vợ cũng cần kỷ luật – Tựu có ý đùa, nhưng lại nhìn Tuyên với ánh mắt nghiêm nghị - Nguy hiểm nhất là con cái biết bố mẹ có tiền, sẽ quậy, hoặc chỉ nhăm nhăm hưởng thụ, phí một đời người. Cái khó nhất là không buông lỏng kỷ luật. Đừng trông chờ sự tự giác của nhân viên, hoặc thậm chí cả người thân của mình. Cứ dễ dãi chiều chuộng cưng nựng chút là buông thả ngay.

    Tuyên tránh ánh mắt Tựu, đứng lên, đi đi lại lại trong văn phòng Tổng giám đốc với vẻ bứt rứt. Quả nhiên, về khía cạnh giáo dục con cái, hay nhân viên, thì ông thua đứt người bạn của mình. Tuyên và Tựu gắn bó với nhau cả chục năm có lẻ, cứ có việc gì liên quan đến khởi công, xây dựng và ký kết hợp tác đầu tư kinh doanh… là Tựu mời Tuyên chọn ngày giờ đẹp, làm lễ chuẩn chỉnh. Không những xuất thân từ gia đình Nho học, Tuyên còn được đào tạo bài bản về âm dương, huyền học, dịch học, ngũ hành, chuyên tâm nghiên cứu phong thủy từ rất sớm và hiện là một bậc thầy giỏi nhất trong lĩnh vực này ở phía Bắc. Những gì Tuyên xem xét, nghiên cứu và dự đoán cho Tựu cũng như Tổng công ty mà ông đang lãnh đạo đều trúng đến tám mươi phần trăm. Vì thế Tựu rất tín nhiệm ông trong những việc tư vấn, hướng dẫn liên quan đến âm dương, trời đất thần Phật. Tựu cũng là người hào phóng, luôn đối đãi với Tuyên hơn cả mong đợi. Tuyên chưa bao giờ phải mở miệng nhờ vả Tựu việc gì liên quan đến cá nhân mình, nhưng lần này thì… Ông chỉ tin vào năng lực huấn luyện, dạy dỗ con người của bạn mình. Tuyên có thể hỗ trợ được Tựu tìm ra giải pháp phù hợp trong một số việc bí ẩn, nhưng với đứa con của chính mình, Tuyên đang bó tay. Ông biết rằng chỉ có Tựu mới giúp cải tạo được vận mệnh cho thằng Tuấn con trai của mình.

    Tựu nhìn Tuyên đi lại một thoáng phía trước bàn làm việc của ông, rồi cũng đứng lên. Ông giơ tay cho Tuyên:

  • Anh bảo cháu Tuấn đến gặp tôi ngay ngày mai!

    ***

    Tựu bố trí Tuấn vào thử việc ở phòng kinh doanh trong Tổng công ty Dược, và nhắn nhủ Trưởng phòng kinh doanh đặc biệt nghiêm khắc với Tuấn. Tuy vậy, trong việc hướng dẫn cho Tuấn, cũng không già néo đứt dây, mà phải mềm dẻo linh hoạt, bởi Tuấn là con nhà khá giả, đã quen được nuông chiều. Mặc dù cậu ta có tư chất tốt, một cử nhân ngành dược, nhưng do sống trong gia đình quá đầy đủ mọi thứ, cậu ta đánh mất động lực phấn đấu. Ngay từ đầu, Tựu đã có buổi nói chuyện rất sâu với Tuấn, định hướng cậu ta đi từ một dược sĩ tới dược sư, con đường từ các nhà thuốc tới chăm sóc sức khỏe chủ động, tạo một cộng đồng sống khỏe, phi bệnh tật, không đợi bệnh tới mới đi tìm thuốc…

    Với con đường mà Tựu vẽ ra, Tuấn rất hào hứng. Cậu ta hứa sẽ rèn luyện và học tập phát triển bản thân để theo người dẫn đường là Tựu. Tuy nhiên, việc bỏ thói quen cũ ăn chơi, thói quen vô trách nhiệm đâu có dễ. Tuấn nhiều lần xung đột với ông Trưởng phòng kinh doanh, lãnh đạo trực tiếp của cậu tại Tổng công ty Dược. Cậu ta khổ sở với những quy trình, quy tắc ngặt nghèo trong công việc, nhất là với ngành dược, phải tuyệt đối tuân thủ, không được phép sai một ly một lai nào. Ông Tựu thường nói rằng, trong ngành dược, cũng như ngành hàng không, phải đảm bảo hoàn hảo từ việc nhỏ nhất! Hoàn hảo hay là chết, không có sự nửa vời.

    Có những ngày, Tuấn cảm thấy khủng khiếp y như mình đang hóa thành rô-bốt, chỉ biết đến tuân thủ và làm việc tính sát sạt từng phút như tính quảng cáo trên truyền hình, không còn thời gian cho sở thích và cuộc sống riêng nữa. Cậu ta bùng nổ nhiều lần, nhưng dường như sự bùng nổ của cậu chẳng khiến đồng nghiệp hay sếp trực tiếp của cậu mảy may nheo mắt. Cậu ta từ bỏ việc vài lần, nhưng mỗi lần như vậy, ông Tựu lại mời cậu ăn trưa, hoặc lên phòng trà của Tổng công ty trò chuyện, chẳng biết bằng cách nào, ông lại truyền ngọn lửa cho cậu, và cậu lại có mặt tại văn phòng vào hôm sau.

    Tuấn dần dần tự chuyển hóa, không còn nhớ nhung những chuyến dịch chuyển đây đó, sống lang chạ khắp nơi với đám bạn bè con nhà giàu, hút xách và tán gái nhớt nhả. Cậu bỗng thấy không hiểu sao trước đây mình lại có thời gian sống vô mục đích như vậy. Cậu đã biết yêu công việc mình làm, sớm tối trăn trở nghĩ suy cách cải tiến để tăng hiệu suất làm việc.

    Một buổi, ông Tựu gọi Tuấn lên ăn trưa với mình:

  • Ta thấy cháu đã đủ vững để giao cho cháu một dự án mới.
  • Chú nói rõ hơn cho cháu hình dung ạ - Tuấn hào hứng đáp, cậu tin rằng ông Tựu đã giao việc gì thì đều có tính toán kỹ lưỡng cả.
  • Cháu xây dựng một đề án chăm sóc sức khỏe chủ động cho toàn dân. Cháu biết đấy, nguồn dược liệu ở nước ta rất phong phú, từ nguồn này, chúng ta mở các vùng trồng dược liệu, cung ứng cho sản xuất thực phẩm chức năng, song song với việc giáo dục toàn dân ý thức sống khỏe, duy trì sức khỏe với lối sống lành mạnh có hỗ trợ từ thực phẩm chức năng được làm ra bằng nguồn dược liệu quê hương. Việc này cần lan truyền rộng thành phong trào mạnh mẽ trong toàn dân.
  • Việc này lớn quá chú ạ, không biết cháu có làm nổi không… - Tuấn phân vân.
  • Không gì là không thể, chỉ cần cháu thấy việc này có ý nghĩa sống còn. Cháu ăn ngủ với sứ mệnh đó, thì sớm muộn cháu sẽ thành công – ông Tựu khẳng định.

***

Đang lúc Tuấn say sưa lập đề án mới theo định hướng của ông Tựu, thì ông Tuyên lại nằng nặc “đòi” Tuấn nghỉ việc về mở dãy nhà thuốc tư nhân. Ông cho rằng Tuấn có bằng dược sĩ, lại được huấn luyện qua 5 năm với ông Tựu, và cũng đã bước vào tuổi ba mươi, hoàn toàn có thể đủ năng lực thành lập doanh nghiệp riêng, trong thị trường nhà thuốc đang rất màu mỡ béo bở.

Cả ông Tựu và Tuấn đều ngạc nhiên với quyết định đột ngột của ông Tuyên. Nhưng rồi Tuấn cũng chấp thuận quyết định của bố mình, còn ông Tựu thì sau thời gian ngắn, đã tìm được người thay thế Tuấn cho dự án mới tại Tổng công ty Dược. Trong vòng ba năm thành lập doanh nghiệp riêng, Tuấn đã phát triển được chuỗi nhà thuốc gồm hai mươi hai điểm tại các tỉnh phía Bắc. Anh bắt đầu dự định “tiến vào miền Nam”. Ông Tuyên rất mừng với sự năng động và thành công của con trai mình.

Thế rồi, Tuấn liên tục có những chuyến bay vào Tp. Hồ Chí Minh. Ông Tuyên cho rằng con trai đang tìm cơ sở để mở nhà thuốc tại đó. Tuy ông là chủ đầu tư cho doanh nghiệp 2T mà Tuấn là giám đốc, nhưng ông Tuyên cũng giữ ý không tọc mạch quá sâu vào việc điều hành của con trai.

Nhưng Tuấn cứ bay vào Tp. HCM thường xuyên, mà qua nửa năm vẫn chưa mở thêm nhà thuốc nào tại đó, thì ông Tuyên bắt đầu nghi ngại. Không những thế, Tuấn lại còn giao hẳn quyền điều hành công ty cho phó giám đốc Giang, một người em họ của anh. Anh hầu như chỉ chăm chăm vào các chuyến bay Nam – Bắc.

Không quá mất công điều tra, ông Tuyên đã phát hiện ra con trai mình vướng lưới tình một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, cao tới 175cm, trong khi Tuấn chỉ cao có 165cm. Tuấn mê bóng hồng hàng không này tới nỗi chỉ chăm chăm mua vé bay những chuyến có cô gái phục vụ. Chỉ cần mỗi lần cô lướt qua ghế hạng thương gia mà anh ngồi, nhoẻn nụ cười diễm lệ là anh lại ngập tràn trong hạnh phúc và hào quang rực rỡ yêu đương. Bầu trời trên cánh bay với anh lúc này là thiên đường, Tuấn chẳng thiết gì đến chuyện kinh doanh nữa. Anh mê mẩn trong men say tình với người đẹp cao một mét bảy lăm, hơn mình cả cái đầu.

Ông Tuyên sau khi dò hỏi được tuổi của Phương, cô tiếp viên hàng không đang khiến con trai ông mê mụ, thì giật mình. Tuổi hai đứa cực kỳ xung khắc, nếu chúng gắn với nhau đủ lâu, ắt sẽ có đứa rơi vào cửa tử! Ông thấy việc con trai mình yêu cô gái ấy hoàn toàn bất lợi, không chỉ ở chỗ nó bỏ bê kinh doanh, mà còn ảnh hưởng tới số mệnh. Ông cảnh báo, thậm chí dọa dẫm Tuấn nhiều lần, nhưng anh không nghe lời bố. Anh trở lại là “thằng trời gầm” trong mắt bố. Việc kinh doanh của Tuấn, dù có cậu em họ là phó giám đốc gánh đỡ cho, nhưng kết quả không được như khi chính anh toàn tâm toàn ý dốc sức làm.

Ông Tuyên chỉ biết thở vắn than dài, hóa ra “thằng trời gầm” nhà ông vẫn chưa thực sự trưởng thành, ông đã bứng nó ra khỏi mảnh đất ông Tựu ươm quá sớm. Dường như Tuấn vẫn chưa tự chủ được, vẫn cần có một người dẫn đường đủ uy lực để thúc nó đi. Người dẫn đường đó không ai khác ngoài ông Tựu. Ông Tuyên lại muối mặt gặp ông Tựu nhờ giúp đỡ.

- Anh lại giúp tôi, giúp cháu Tuấn lần nữa, không thì nó chết mất! – Ông Tuyên than thở.

- Yêu đương là chuyện bình thường, trai gái nào đến tuổi cũng sẽ yêu đương rồi cưới. Làm sao mà lại chết được? – Ông Tựu ngạc nhiên hỏi.

- Nhưng tôi xem kỹ rồi, thật không may, tuổi chúng nó xung khắc, chạm vào cửa tử. Nếu chúng nó còn bên nhau, thì một trong hai đứa phải ra đi.

- Khiếp thế cơ à! – Ông Tựu băn khoăn, ông tin vào tài năng của ông Tuyên, nhưng vẫn chưa thực sự nghĩ rằng điều ông Tuyên nói có thể sẽ diễn ra.

- Chuyện công việc thì tôi có thể chấp nhận cháu Tuấn trở lại làm việc trong Tổng công ty Dược, nhưng về chuyện riêng tư của cháu, tôi đâu có quyền can thiệp… - Ông Tựu vẫn tư lự.

- Tôi coi anh là người nhà, anh như chú ruột của cháu Tuấn, anh cứ nói, có lẽ cháu sẽ nghe anh chăng…

***

Chẳng ai có thể lay chuyển nổi Tuấn trong chuyện tình yêu. Thời gian qua đi, ông Tuyên vẫn sống trong thấp thỏm. Đôi trẻ thì đang tính chuyện làm lễ cưới. Họ đi tìm một thầy phong thủy khác xem ngày làm lễ thành hôn, họ không nhờ đến bố trong việc này, dù ông Tuyên là chuyên gia.

Nhưng chưa đến ngày cưới, thì một khối u mọc lên ở phía sau cổ Tuấn, người anh dần gầy đi và bị lên cơn sốt cuối mỗi chiều. Anh đến bệnh viện K khám, qua nhiều xét nghiệm, thì xác định bị u ác. Cả gia đình ông Tuyên rụng rời đau đớn. Mối lo canh cánh của ông cuối cùng đã trở thành sự thật. Trong nỗi tuyệt vọng, ông càng hối thúc Tuấn phải rời bỏ Phương ngay lập tức. Nhưng đúng là “thằng trời gầm”, Tuấn khăng khăng không chịu bỏ người yêu, anh thà chết còn hơn phải từ bỏ cô gái này, cô ấy đã như một nguồn sáng, khiến anh thấy mình bay bổng, dù có thể phải trả giá bằng cả tính mạng.

Bệnh viện cũng bó tay, họ cho Tuấn về nhà để được gần bên người thân vào những ngày cuối. Phương cũng đã xin nghỉ việc ở hãng hàng không để ở bên chăm sóc chồng chưa cưới.

Ông Tựu đến thăm Tuấn tại nhà, ông không cầm lòng nổi khi thấy chàng trai vàng tái gầy rộc dưới tấm chăn mỏng, đã không còn chút năng lượng sống nào. Ông càng sốc khi thấy Phương, già xọm hẳn đi với mái tóc bạc lốm đốm. Đâu rồi cô gái tiếp viên hàng không xinh đẹp tươi tắn ngày nào. Nghiệp chướng nào khiến đôi trẻ yêu nhau đắm say ra đến nông nỗi này! Ông nghẹn ngào khi thấy đôi mắt lờ đờ của Tuấn chợt ánh lên yếu ớt khi nhìn thấy bóng mờ của người vợ chưa cưới đến bên giường anh. Cô yên lặng nắm tay anh, bàn tay đã rất lạnh…

Ông Tựu giúp Phương đỡ Tuấn ngồi dậy, tựa đầu vào ngực cô. Cô bảo muốn truyền hơi ấm từ ngực mình sang anh, có thể khiến anh ở lại với cô lâu hơn. Và Tuấn đã ra đi êm đềm như thế, gối đầu lên bầu ngực gầy của người vợ chưa cưới, môi anh thoảng nụ cười mãn nguyện. Nước mắt Phương tuôn ướt đầm tóc anh, còn ông Tựu đứng đó, lòng quặn thắt, lần đầu tiên trong đời, ông không biết mình nên làm gì…

Làn gió đầu đông thoảng lay rèm cửa, ông Tựu vẫn ngồi nguyên đó, tay chống cằm, mắt nhìn về phía xa vô tận, biết đâu phía ấy, Tuấn đang hạnh phúc, vì anh đã can đảm trọn vẹn với tình yêu…

Truyện ngắn của: Kiều Bích Hậu (Đặc san Dệt may - Thời trang Việt Nam)